Có một cái gì hiếu khách trong người Việt Nam và nước Việt Nam làm cho du khách ngoại quốc thích. Nếu muốn kiểm chứng điều này, cứ hỏi bất cứ một người cựu chiến binh Mỹ đã từng phục vụ ở Việt Nam hay một người ngoại quốc nào đã từng đến Việt Nam một thời gian thì bạn sẽ được chứng minh điều đó. Điều đó là một cái hay của người Việt và dân tộc Việt. Tôi có dịp nói chuyện với một số giáo sĩ đi truyền giáo ở Phi Châu và Nam Mỹ...và đọc lời chứng của những người khác về những vùng đất khác mà họ đến, một số giáo sĩ này cho chúng ta cái cảm tưởng về sự chua chát, bạc bẻo của xứ mà họ đến. Trong khi đó, những giáo sĩ đã hầu việc Chúa ở Việt Nam có cảm tưởng chung về đất nước hình chữ S và dân Việt là - "có một cái tình đậm đà gần gũi thân thiết ghi lại trong lòng họ về những ngày ở Việt Nam". Trong bài "Bà Mục Sư Châu" vào dịp ngày lễ Mẹ năm rồi trên Tiếng Nói Phúc Âm, bà giáo sĩ Charlotte Stemple đã kể cho chúng ta nghe việc học hỏi kinh nghiệm truyền giáo qua bà mục sư Châu, và "nhất là uống nước Quảng Ngải để mang bầu." Vào dịp lễ các bà mẹ năm nay, Tiếng Nói Phúc Âm xin cống hiến quý vị một câu chuyện khác cũng do bà giáo sĩ Stemple kể, "Stewart - Đứa con đầu lòng của chúng tôi."
"...Chúng tôi rất muốn có con. Sau khi chúng tôi di chuyển đến Quảng Ngãi chúng tôi càng cố gắng nhiều hơn nữa để có con và uống thật nhiều nước uống ở đó. Khi chúng tôi đi dự hội đồng truyền giáo ở Đà Lạt, nhiều chị em trong vòng các giáo sĩ nói chuyện với nhau; khi họ nghe nói tôi bị hư thai họ nói cho tôi một điều đáng kinh ngạc. Một số trong các cô giáo sĩ cũng bị hư thai như tôi; một cô trong số họ được chuẩn bệnh với chứng thiếu hụt tuyến giáp. Vì vậy cô ấy tự cho mình uống một lượng nhỏ thuốc tuyến giáp mà cô nhận được miễn phí từ phòng khám bệnh của chúng tôi. Liều thuốc đó thật công hiệu cho cô. Và ít nhất có ba hay bốn cô khác cũng thử nghiệm và họ đều có thai cả. Nếu tôi thử làm như họ tôi đâu có mất mát gì đâu? Họ đến phòng khám bệnh, nhận lãnh một số thuốc tuyến giáp và nói với tôi uống nó mỗi ngày chừng ba tháng trước khi tôi muốn có bầu và cứ tiếp tục uống trong suốt thời gian có thai. Tôi về nhà, uống một liều đầu tiên, và có thai chỉ trong vòng một tháng. Bạn có thể trêu ghẹo chúng tôi đủ điều, nhưng hãy nhớ rằng tôi là một nữ y-tá. Chúng tôi biết rằng đây là thời điểm của Đức Chúa Trời và là sự đáp lời cầu nguyện của gia đình và bạn bè thân hữu của chúng tôi. Chúng tôi không nói cho ai nghe cho đến khi sau ba tháng mang thai và thời gian hiểm nghèo của chúng tôi đã qua; sau đó chúng tôi nói cho mọi người đều biết. Mục sư và bà Châu thật vui mừng hớn hở.
Vào khoảng bốn tháng đang có thai chúng tôi đáp chuyến bay hàng tuần của hảng hàng không Air Việt
Nam đi vào Saigon để đến khám với bác sĩ Tran Dinh De, một vị bác sĩ Việt Nam mà "mấy cô giáo sĩ đều đến khám thai" (trừ khi họ chịu sanh đẻ ở một trong số phòng khám bệnh với sự đở thai thành thạo của mấy bà mụ chuyên nghiệp). Khi bác sĩ khám phá ra chúng tôi có loại máu Rh không phù họp nhau, ông khuyên chúng tôi đi khám mỗi tháng ở trong quân y viện nơi chúng tôi ở, nếu độ chuẩn kháng thể của tôi không có tăng lên, tôi phải trở lại gặp ông khi cái thai mà tôi mang trong bụng đến tuần lễ thứ 36 (tháng cuối cùng). Ông cho chúng tôi biết ngày sanh vào khoảng ngày 6 tháng Năm. Chúng tôi rất kính nể ông ta, thích phòng khám mạch của ông ta, cũng như những dụng cụ y học tân tiến mà ông trang bị, và việc ông thành thạo Anh ngữ. Chúng tôi bay trở lại Quảng Ngãi để lộ ra cái bụng bắt đầu lớn của tôi.
Vào dịp Tết, ngày đầu Năm của người Việt, tôi đã mang thai được 7 tháng, cảm thấy sung sức và khỏe mạnh. Chúng tôi chuẩn bị ăn mừng và đi thăm viếng với ông bà mục sư Châu, đó là điều đáng ghi nhớ trong năm đầu tiên của chúng tôi. Ngày mồng Một của năm mới chúng tôi dành để đi thăm viếng các giới chức trong thành phố và các vị lãnh đạo trong các hội thánh xung quanh thành phố. Vào ngày mồng Hai mục sư Châu muốn chúng tôi cùng với ông đi bằng chiếc xe Lambro để đi thăm viếng. "Hởi ôi," tôi nói, "tôi không muốn đi trên những con đường gồ ghề hay những con đường làng." Ông nói tôi đừng có lo, chúng tôi chỉ đi "xung quanh" đây. Hay do tôi nhận thức hoặc nghe lộn và hiểu lầm như vậy. Chúng tôi ngồi lên trên chiếc xe lam và bắt đầu đi đến một ngôi làng cách đó vào khoảng 5 dặm trên một con đường có nhiều lổ hỏng. Tôi muốn đi xuống xe, nhưng họ cứ nói gần đến nơi rồi. Tôi vừa giận, vừa buồn và lo sợ làm xẩy thai đứa con nằm trong bụng của tôi, nhưng có lẻ tôi bị bực mình nhất về việc ông "lừa" tôi đi trên con đường chồng chềnh đó. Khi tôi lấy hết can đảm hỏi thẳng ông, quý vị có biết không? - Ông nói với tôi chúng tôi đang đi đến đâu, nhưng tôi đã hiểu lộn ngôn ngữ một lần nữa. Xung quanh có nghĩa là chung quanh đây; Xung Quang là tên của một ngôi làng mà chúng tôi đến và là nơi chúng tôi có một nhà thờ và một hội thánh thật tốt đẹp. Lại một lần nửa cười cho đã đời và rối rít xin lỗi, và tạ ơn Chúa chúng tôi có một cuộc thăm viếng thật tốt đẹp và không có hậu quả tai hại nào xảy ra. Chúc mừng Năm Mới tất cả mọi người!
Và chúng tôi làm đúng theo lời căn dặn của bác sĩ. Không thể ngờ được, chúng tôi đi vào bệnh viện Hải quân ở Saigon, nói cho họ biết chúng tôi cần gì, và được gởi đến phòng thí nghiệm, nơi đó tôi được phân tích xem tôi có loại máu nào, và loại máu nào phù họp với tôi, xong chúng tôi đi ra giữa đường phố tấp nập xe cộ của thành phố Saigon tay cầm một bịt máu "trong trường họp tôi cần nó." Khi trở lại nhà nghỉ cho khách chúng tôi nói với Agnes và ông ta gọi tất cả mọi người ở trong thành phố để báo cho họ biết; tất cả mọi người hiệp ý cầu nguyện cho tôi. Tối đó tôi được tiếp nhận vào phòng khám bệnh tư rất đẹp của bác sĩ Đệ trong khi nhà thờ Quốc Tế có buổi thờ phượng tối thứ Tư đặc biệt cầu nguyện cho tôi. Vào khoảng 8:30 tối bác sĩ Đệ đến, gương mặt hớn hở vì đã thắng được cuộc chơi quần vợt, thay đổi quần áo, và đưa tôi đến phòng mổ. Vào lúc đó, các bạn bè thân hữu của tôi trong nhà thờ sau khi chấm dứt buổi thờ phượng và tập ban hát đều tụ họp nhau ở bệnh viện - tôi hoàn toàn không biết việc này - và cùng với Woody quan sát việc mổ xuyên qua khung cửa kính của phòng mổ. Một phụ nữ ăn mặc tuyệt đẹp và họp thời trang - bà Đệ vợ ông bác sĩ - làm việc đánh thuốc mê cho tôi.
Hội đồng bồi linh lúc nào cũng đem lại sự phấn khởi cho chúng tôi. Ông hội trưởng của đoàn giáo sĩ truyền giáo là mục sư Grady Mangham hiến dâng Stewart cho Chúa. Thật ra, tất cả các đứa bé được sanh ra trong năm đó được dâng hiến lên Chúa cùng một lúc. Có tất cả năm em bé. Chúng tôi đáp chuyến bay trở về lại Đà Nẳng, rồi đáp chuyến bay trực thăng của Air America để xuống Quảng Ngãi; chúng tôi rất mong trở về "nhà" hay nói đúng hơn nhiệm sở hầu việc Chúa của chúng tôi. Stewart khóc rống lên trong suốt chuyến bay bốn mươi lăm phút, nhưng khi máy bay vừa hạ cánh, nó nín khóc liền và tỏ ra sung sướng. Thật là một sự tiếp đón long trọng của ông bà mục sư Châu và cả hội thánh, cũng như cô Thời, các láng giềng, và hầu như khắp cả mọi người trong thành phố.
Ngày 25 tháng Tám, 1966 là ngày kỷ niệm năm năm ngày đám cưới của chúng tôi. Woody đi dự một buổi họp ở nhà thờ và tôi ngồi phía trước nhà đu đưa Stewart giữa một đêm đẹp trời. Sau khi Woody về nhà hơi muộn, chúng tôi đặt Stewart vào gường ngủ rồi chúng tôi cũng đi ngủ. Đang khi chúng tôi vừa thiu thiu ngủ, thình lình một tiếng nỗ dữ dột làm rung rinh căn nhà chúng tôi âm thanh vang ra khắp láng giềng. Tiếng nỗ làm vở mấy miếng kính cửa sổ trong phòng khách của chúng tôi trong khi mấy miếng song sáo treo cửa sổ đong đưa gây ra tiếng kêu lanh lãnh. Woody lên tiếng nói, "Họ có một cây cầu lớn ở trung tâm thành phố." Tôi nghe có tiếng náo động của láng giềng vì thế tôi nhướng nhíu đi nhè nhẹ trên mấy ngón chân để xem sự việc gì đã xảy ra. Không có điện nhưng tôi có thể thấy người ta đi lòng vòng, đi ra đi vào cái cửa hàng rào nhà chúng tôi. Thình lình có một xe nhà binh tô tướng quẹo vào chỗ lái xe với ánh đèn của nó soi sáng vào nhà chúng tôi và tôi có thể trông thấy những cây bậc gốc và các mảnh vụng bay tứ phía. Tôi vội đi vào phòng ngủ và nói cho Woody hay, "Cái tiếng nổ hồi nãy, xảy ra ngay trong khung viên vườn của chúng ta!" Chúng tôi vội vả mặc quần áo và chạy vội ra ngoài.Giữa quanh cảnh xảy ra như vậy, láng giềng của chúng tôi tụ họp lại. Họ cam chắc với chúng tôi rằng chúng tôi không có kẻ thù nào ở xung quanh, họ rất tiếc rằng sự việc này đã xảy ra như vậy, và họ sẽ tìm ra nguyên nhân của vụ nỗ này. Điều đó làm cho chúng tôi an tâm. Cuối cùng, chúng tôi biết được một cô gái mới lớn ở trong hàng xóm, sống trong một căn lều xổm dọc theo con đường ở phía trước ngôi nhà của chúng tôi, đi qua lại từ cậu này đến cậu khác. Một trong những cậu đó biết được cô đang cặp với một anh chàng khác, vì thế cậu đó quăng một trái lựu đạn vào cô ta và nó lăn qua sân vườn nhà chúng tôi. Khi tôi thấy cái lổ hỏng còn dấu phía trước sân nhà của chúng tôi vào sáng hôm sau và nhớ lại tôi đã ngồi ngay chỗ đó với Stewart chỉ mười lăm phút trước khi có vụ nỗ, tôi chỉ biết tạ ơn Chúa nhờ sự che chở của Ngài và biết ơn tất cả mọi người đã cầu nguyện luôn cho chúng tôi. Chúng tôi viết thư về nhà báo cho gia đình biết là chúng tôi qua khỏi một vụ nổ mìn trong ngày kỷ niệm đám cưới của chúng tôi.